“MUÔN VỊ NHÂN GIAN” – ĐƯA VẺ ĐẸP CỦA ẨM THỰC LÊN MÀN ẢNH (PHẦN 2)

Ở phần trước, chúng ta đã cùng tìm hiểu các thông tim khái quát về bộ phim, phong cách nghệ thuật đặc biệt của đạo diễn Trần Anh Hùng cũng như các cảnh quay ẩm thực đầy bắt mắt. Trong phần cuối về series này, ta sẽ đi sâu hơn vào câu chuyện tình cảm của hai nhân vật chính Dodin và Eugenie nhé.

Như chúng mình đã chia sẻ ở phần trước, hình tượng ánh nắng trong bộ phim còn là sự ẩn dụ đầy tinh tế dành cho tình yêu giữa Dodin và Eugenie. Tình yêu của Dodin và Eugenie giống như là sự kết nối giữa hai tâm hồn đồng điệu và họ đã sẻ chia sự đồng điệu đó trong suốt 20 năm. Eugenie hiểu Dodin đến mức bà có thể bày biện thực đơn của vị đầu bếp này thành những món ăn một cách hoàn hảo theo ý ông. Không quá khi nói rằng sự gắn kết giữa Dodin và Eugenie không chỉ nằm ở tình yêu mà là tri kỷ. Nhưng, dẫu bên nhau lâu như vậy, dẫu cho có hiểu nhau từng chi tiết nhỏ một như vậy nhưng chưa bao giờ Eugenie đồng ý lời cầu hôn từ người tình của mình, phải chăng do bà cảm thấy chưa an toàn hay tình yêu là chưa đủ? Tôi nghĩ là không. Trong phim, Eugenie từng nói: “Em yêu cái xúc cảm mãnh liệt của mặt trời mùa hạ, em cần cái xúc cảm đó”, tình yêu đối với bà như những tia nắng mùa hạ, những tia nắng đang chiếu vào gian bếp nhỏ ấy mỗi ngày. Bà muốn tình yêu mình được trải nghiệm là thứ tình cảm ấm áp nhưng cũng đầy mãnh liệt của mùa hạ, tình yêu của Eugenie chính là sự đồng điệu tâm hồn khi bà và Dodin cùng nhau tạo nên những bức tranh nghệ thuật trong gian bếp nhỏ ấy, là dư vị đọng lại trong từng bữa ăn. Để rồi khi bà rời đi, ánh sáng mùa hạ ấy cũng chợt tắt theo bà. 

Trích phim: Muôn vị nhân gian

Sau sự ra đi của Eugenie, căn bếp mất đi ánh nắng thuở nào, chúng ta chỉ còn có thể thấy sự ảm đạm, xám xịt bám lấy căn bếp đó hoặc nếu có ánh sáng, thì cũng chỉ là một chút le lói xuyên qua cửa sổ. Đó hẳn là sự mất mát rất lớn của Dodin khi ông đã mất đi một người bạn đời, một người tri kỷ và mất đi ánh sáng mùa hạ của cuộc đời mình. Nhưng rồi, đâu phải cứ sống trong nỗi đau ấy được mãi. 

Sau khi đã từ chối bao nhiêu đầu bếp được giới thiệu để thay thế Eugenie, Dodin đã nhận ra rằng cuộc sống không phải gục ngã trước nỗi đau mà là đứng dậy sau sự gục ngã đó. Cảnh cuối phim là khi Dodin và Pauline, người mà ông đánh giá là tương lai của nền ẩm thực, bước ra khỏi căn bếp gắn liền với bao kỷ niệm để đi tìm kiếm những điều mới lạ của ẩm thực và rồi sau đó là một cú máy cực dài. Với tôi, cảnh quay đó thực sự là một kiệt tác, một cảnh phim mà khiến tôi rùng mình bởi vẻ đẹp đầy mê hoặc của nó. Cú máy ấy quét qua gian bếp trong cái ánh nắng mật ong ấm áp và nhẹ nhàng, đưa chúng ta quay về những xúc cảm xuyên suốt bộ phim và dừng lại với Dodin và Eugenie. Ở đây, chúng ta được hiểu hơn về tình cảm đặc biệt mà 2 con người này dành cho nhau khi Dodin nói rằng: “Hạnh phúc là tiếp tục theo đuổi những thứ mình đang có” và khi Eugenie hỏi rằng vậy với Dodin thì bà là vợ hay là đầu bếp của ông thì Dodin đã trở lời bà là đầu bếp của ông bởi “Nhưng nàng, ta đã bao giờ có được nàng chưa?”

Trích phim: Muôn vị nhân gian

Thú thật, để nói rằng tôi đã thực sự hiểu câu nói này hay chưa, thì tôi không dám tự tin trả lời có, nhưng với trái tim của một người đã từng yêu, tôi cũng sẽ có những xúc cảm của riêng mình mỗi khi xem đến phân cảnh này. Tôi nghĩ rằng, với Dodin, ẩm thực là điều khiến ông cảm thấy hạnh phúc bởi ông được mọi người ca tụng là “Napoleon của ẩm thực” và ông vẫn đang không ngừng tìm kiếm những vùng đất mới lạ của ẩm thực. Đó chính là điều khiến Dodin hạnh phúc. Nhưng với Eugenie thì sao? Với Eugenie, điều mà Dodin cảm nhận được không chỉ là tình yêu, không chỉ là niềm hạnh phúc mà còn là nhiều dư vị cảm xúc khác nữa. Giống như tên phim “Muôn vị nhân gian”, điều duy nhất giúp cho Dodin được nếm trải muôn vị trên nhân gian này không phải là những món ăn mà chính là người đầu bếp đã cùng ông tạo nên những món ăn đó. Chắc thế nên sau câu trả lời đó của Dodin, Eugenie đã nở một nụ cười thật tươi, chắc hẳn bà cũng yêu Dodin và hiểu rằng tình yêu của họ không chỉ là hạnh phúc, mà nó là muôn vị trong nhân gian. Sau cùng, bộ phim kết thúc với dòng chữ “gửi tặng Yên Khê” chính là người vợ của đạo diễn Trần Anh Hùng, đây chính là món quà vô giá, đầy cảm xúc và vô cùng lắng được được vị đào diện tài hoa này gửi tặng người đã đầu ấp tay gối cùng mình bao năm qua. Và nếu các bạn nhìn những bức ảnh của 2 vợ chồng vị đạo diễn, chắc hẳn các bạn cũng sẽ thấy được những dư vị mà cặp đôi này đang tìm kiếm trong hôn nhân giống như Dodin và Eugenie vậy. 

Với tên tiếng Pháp là “Pot-au-feu’, bộ phim là sự tri ân rất lớn đến với ẩm thực ngay tại cái nôi của ẩm thực châu Âu. Bằng ngôn ngữ điện ảnh đầy tinh tế, Trần Anh Hùng đã đem đến cho chúng ta một bữa ăn đầy thịnh soạn, đủ để thỏa mãn thị giác của bất cứ khán giả nào. Song song với đó, với một câu chuyện đơn giản, vị đạo diễn gốc Việt cũng đã gửi gắm một câu chuyện tình yêu lãng mạn, sâu sắc và duy mỹ đến với người vợ của mình.

Xuân Phát

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *