Những mảnh “note” nhạc như lưu giữ cả thời niên thiếu, cả tuổi trẻ đầy lo toan, bộn bề, chênh vênh giữa nhiều ngã rẽ của cuộc sống…
Ngày cũ trôi qua, ngày mới đã đến,
màn đêm trôi qua, mặt trời lại sáng.
Ánh sao đêm nhường chỗ cho đám mây trắng và bầu trời xanh kia.
Ngày mới chầm chậm gõ cửa, mang theo bao mong chờ về những cảm xúc mới mẻ.
Đang đắm chìm trong từng vệt sáng kia là một cô gái với sở thích đặc biệt – sưu tầm lời bài hát. Cô không chỉ đơn giản là nghe nhạc, mà còn lưu giữ những ca từ đã từng chạm đến trái tim mình, qua đó ghi lại những “mẩu” cảm xúc trong cuộc sống. Bộ sưu tập của họ được sắp xếp theo những cung bậc cảm xúc: vui vẻ, buồn bã, hồn nhiên, đau khổ,… Mỗi bài hát là một mảnh ghép, góp phần vẽ nên bức tranh cảm xúc đầy màu sắc của cô.
Nối tiếp sau những bước chân của dòng người đang hối hả đi làm, em đi dạo trên con đường gần nhà rồi dừng chân ở một tiệm trà sữa thân thương và khởi động ngày mới bằng một cốc hồng trà sữa.
Cầm trên tay ly trà, cô cảm nhận được niềm “lâng lâng” vui sướng bởi đã mong đợi được thưởng thức từ lâu. Cô gái đó lấy chiếc bút cùng tập giấy note trong túi xách ra, vừa đi vừa viết lời bài hát “Trà sữa” với giọng hát ngọt ngào của Quýt:
“Yêu anh như trà sữa hokkaido
Yêu anh yêu mãi như yêu ô long và trân châu trắng”
Lại tiếp tục là những bước chân nhẹ nhàng trên đôi giày mới – nhưng lần này điểm đến là giữa hồ sau đó dừng chân một lúc lâu. đôi mắt hướng ra phía hồ,đằng sau bóng lưng kia là những suy nghĩ lo âu về tương lai, về cuộc sống sau này. Em chênh vênh giữa cuộc đời, đứng trước nhiều sự lựa chọn mang tính quyết định, đứng trước áp lực tuổi 20. Không biết phải làm gì, không biết liệu những điều đó có được như ý muốn không, em đắm chìm trong một lúc lâu. Giữa khoảng lặng của thời gian và không gian, giữa dòng người xô bồ ngoài kia, em viết ra những dòng nhạc lo cho hiện tại và tương lai
“Em thì quá bận với những khoản lo
Nhiều hôm ở công ty trễ lương thì tối ăn bánh mì”
(Bánh mì không – Đạt G, Du Uyên)
Bỗng một tiếng xe làm cô thức tỉnh khỏi giấc suy tư và tiếp tục hành trình cảm xúc 1 ngày của mình. Đi dọc theo ven hồ, ngắm cảnh đẹp thiên nhiên, ngắm vẻ đẹp thơ mộng của hồ, dõi theo nhịp sống chậm vào buổi sáng. Cô gái vô tình nhìn thấy một chú mèo dọc con đường mình đang đi và tiến đến chơi với nó. Chạm vào chàng/nàng, những ngày tháng hồn nhiên ùa về với bao kỉ niệm chơi đùa với các bé mèo hồi trẻ con. Kí ức bất chợt hiện lên mang theo cảm giác hồn nhiên hồi nhỏ. Những lời nhạc hoá thành dòng chữ trên mảnh giấy note kia.
“Paint a picture for you and me
On the days when we were young, uh
Singing at the top of both our lungs”
(2002 – Annie Marie)
Sau một hồi lâu với những tiếng cười đùa vui vẻ cũng là lúc trời nhá nhem ánh chiều tà của buổi hoàng hôn, em từng bước đi về nhà. Mỗi bước về nhà sao cảm giác lòng mình nặng trĩu, nhìn lại một tuần trôi qua với bao thăng trầm, cảm giác mọi thứ đều không như ý mình muốn, cảm giác mọi thứ xung quanh sụp đổ. Đầu bất giác cúi xuống, đôi mắt u sầu, nước mắt dần tuôn rơi. Cuộc sống này thật ác quá, cuộc sống đầy rẫy những sự tổn thương, cuộc sống mang theo vị đắng cay của sự thật, cuộc sống có thể nhẹ nhàng hơn với em không? Lời nhạc của Adele dần loé lên trong tâm trí em và hiện lên trước mắt em
“Go easy on me, baby
I was still a child
Didn’t get the chance to
Feel the world around me
I had no time to choose
What I chose to do
So go easy on me”
(Easy on me – Adele)
Về đến nhà, về với căn phòng, về với bốn góc tường trong không gian của riêng mình, cô gái gói ghém, trang trí lại cẩn thận những mảnh giấy note và dán lên tường. Mượn nhạc để giải toả tâm trạng, tìm kiếm sự đồng cảm qua âm nhạc, em và âm nhạc hoà làm một, âm nhạc là em, em là âm nhạc. Lời nhạc mỗi ngày nói lên tiếng lòng em, đồng thời cũng là lại là một lời cảnh báo: sự suy sụp trong tâm thức, rối loạn cảm xúc. Những áp lực học tập và thi cử, sự cô đơn lạc lõng hay mất định hướng trong tương lai đang đè nén em mỗi ngày, cảm xúc lúc vui lúc buồn, lúc ổn định lúc không. Liệu rằng em có ổn không, tinh thần có đủ mạnh mẽ để chiến đấu với đống cảm xúc tiêu cực đó không? Em không biết nữa, em chỉ biết mượn nhạc để giãi bày…
Writer: Hà My