Bạn có nghe thanh âm mùa hạ? Mùa hạ thì thầm bằng lời của mưa, của ve, của nắng và của trái tim thao thức.
Những tia nắng, những kỷ niệm sâu sắc tuổi học trò, niềm vui, niềm hạnh phúc và cả vị ngọt của hoa trái mùa hè sẽ luôn là một ngăn nhỏ trong trái tim tôi.
Bốn mùa trong năm, mùa nào cũng đẹp.
Mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, thiên nhiên tuôn trào sức sống mãnh liệt.
Mùa thu, lá vàng rơi ngập lối, hương hoa sữa nồng nàn quyện không gian.
Mùa đông, mùa của ngày lễ Giáng sinh ấm áp, chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm mại hay rúc đầu vào tấm áo ấm áp một ai đó.
Còn mùa hạ thì sao? Với tôi, ấn tượng nhất chính là mùa hạ – mùa hạ đã níu giữ trái tim tôi bằng bao cảm xúc tuyệt vời nhất…
Hạ đến, thay vào cái nhẹ nhàng, tươi tắn của mùa xuân, mang theo sự bùng nổ của không gian và thời gian. Hạ chợt đến bất ngờ, không báo trước. Chỉ khi tôi bắt gặp cả một vùng trời xanh ngắt được tô điểm thêm những cánh hoa phượng đỏ thắm và tiếng ve sầu kêu râm ran từng góc phố – ấy là lúc mùa hạ đã tràn vào tâm hồn tôi.
Chính là ngày tháng sáu tươi đẹp với cái sắc vàng rực rỡ. Ánh nắng buổi sáng mang một hơi ấm nhẹ nhàng đã sưởi ấm trái tim cô thiếu nữ tuổi đôi mươi. Trái tim tôi đã rung động khi nghe thấy tiếng đàn và trót va vào nụ cười của anh dưới ánh nắng của sân trường. Tôi còn nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, trái tim bé nhỏ xao xuyến, thanh âm con tim vang lên một cách kỳ diệu.
Rồi từng ngày từng giờ từng phút trôi qua, tôi vẫn luôn nung nấu thứ tình cảm ngây ngô ấy.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai dịu dàng hay những vạt chói chang, tôi đều muốn ôm hết. Dường như chính những tia nắng ấm áp đó là dũng khí để tôi bày tỏ tình cảm đến người con trai ấy.
Dọc trên con phố nhỏ thân thuộc, dàn nhạc ve diễn tấu len lỏi khắp ngả đường. Tiếng ve cứ rộ lên từng hồi rồi lặng im ắng, nghe ngóng, cứ hệt như chơi trốn tìm. Tiếng ve thật kỳ lạ: trước khoan khoan, sau mau mau, rồi cứ thế rền rền. Tiếng ve chân thành, mộc mạc như chính loài ve vậy, không màu mè, không tô vẽ, ngày ngày cần mẫn dệt nên bản giao hưởng mùa hạ.
Chàng trai tôi ngày đêm mong nhớ đang ở cuối con phố, tôi đã dùng hết mọi can đảm để ngỏ lời rủ cậu ấy đi chơi, thật may sao tôi đã nhận được cái gật đầu. Tôi xuất hiện trước mặt cậu với mái tóc bồng bềnh, chiếc váy trắng tinh khôi cùng một trái tim đập loạn nhịp. Tôi và cậu cùng sánh vai dạo phố, nói chuyện, cười đùa…
Giữa trời xanh biếc, nắng chói chang bừng bừng bỗng ở cuối chân trời xuất hiện những đụn mây trắng xốp rồi dần dần thẫm xám. Gió ngỗ nghịch đu lên bác bưởi già, nhảy chuyền từ cành này sang cành khác. Mới nắng đó thôi mà gió đã ào ào thổi, rồi những hạt mưa thật to, thật nặng rải xuống, mỗi lúc một mau hơn, dày hơn. Mưa mùa hạ bao đời vẫn vậy, đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh, chỉ để lại một khoảng trời xanh bao la.
Tôi và cậu đứng trú mưa dưới mái hiên tiệm tạp hóa cũ nhìn dòng người vội vã. Sau cơn mưa, chân cầu vồng xuất hiện dưới ánh chiều tà. Chẳng biết điều gì đột nhiên xẹt ngang tâm trí tôi, chưa bao giờ tôi thấy bản thân dứt khoát đến vậy, tôi quyết định giấu kín thứ tình cảm ngây ngô ấy trong lòng như vậy. Đúng là, “mỗi người đều có một bạch nguyệt quang không thể chạm vào nhỉ?”
Đối với tôi, khoảng thời gian được thích cậu, nó thật sự rất tuyệt vời. Cho tôi những kỷ niệm không thể quên, cho tôi biết tương tư là như thế nào. Tôi cũng cảm ơn “mùa hạ”. Mùa của những thanh âm khiến người ta xao xuyến, khoảng trời của nắng và mưa. Và mùa hạ cũng là mùa của sự yêu thương và trưởng thành.
Writer: Ychii
Photographer: dưa